Với tay tắt chuông báo thức, Thảo mệt nhọc mở mắt thức dậy sau một giấc ngủ dài. Khác với những buổi sáng trong tuần trước đây khi nàng luôn thức dậy trong trạng thái không mảnh vải che thân, hôm nay Thảo chợt mỉm cười khi thấy mình vẫn còn mặc bộ đồ lót ren tối hôm qua được ông Lâm tặng. Điều duy nhất giống với mọi ngày là tay của lão vẫn đang nằm trên ngực nàng mãi không chịu rời. Kéo áo ngực ra một chút cho rộng rồi rút tay ông Lâm ra khỏi ngực mình, Thảo ngồi dậy vươn vai đón chào một ngày mới lại tới.
Đứng dậy ngó lại thấy ông Lâm vẫn đang ngủ say, Thảo với tay lấy tấm chăn đắp lên người cho lão. Dạo gần đây gần như sống với ông Lâm nên đôi lúc, Thảo có cảm giác như lão mới thực sự là chồng của mình. Nhìn lại bản thân trong bộ đồ lót ren bị bẩn bởi những vết tích của việc làm tình tối qua, Thảo lại lần nữa bối rối về những cảm xúc của chính mình. Nhưng rồi nàng lại gạt bỏ hết đi, “chỉ hơn hai tháng nữa thôi, rồi mọi thứ sẽ trở về như cũ”, rồi nàng sẽ bù đắp cho chồng bằng cả quãng đời còn lại. Mặc lại đồ lót trắng cùng với bộ đồ tối qua, Thảo cúi xuống nhặt lấy chiếc bao cao su bị ông Lâm vứt dưới giường rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Vứt bao cao su vào thùng rác, Thảo ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng. Dù cách sắp xếp và bố trí đồ đạc ở căn hộ của ông Lâm khác với ở nhà nàng, nhưng giờ thì căn bếp này đang dần trở nên quen thuộc với Thảo. Không mất quá nhiều thời gian, 3 phần điểm tâm nhanh chóng được nàng chuẩn bị xong xuôi. Quay lại phòng ngủ thấy ông Lâm vẫn đang say giấc thì Thảo cũng thôi không gọi lão dậy, có lẽ đêm qua hơi quá sức với một người lớn tuổi như lão. Nàng tắm rửa sạch sẽ rồi thay vào bộ áo dài duyên dáng, Thảo sửa soạn bản thân rồi chuẩn bị rời đi. Đậy phần điểm tâm của ông Lâm cùng 1 tờ giấy nhắn, Thảo vui vẻ rời khỏi căn hộ của lão để đến bệnh viện, hôm nay nàng muốn được ăn sáng cùng chồng.
Mỗi khi ông Lâm làm tình quá sức mà sáng không dậy được thì Thảo lại có dịp đi làm sớm để ăn sáng cùng chồng ở bệnh viện, lão khá thoải mái trong việc đó. Thậm chí việc mang đồ ăn sáng đến cho chồng mỗi ngày để động viên anh làm việc chăm chỉ thật ra cũng là ý tưởng của ông Lâm. Buổi tối hôm trước thì địt vợ hàng xóm lên bờ xuống ruộng, ăn trọn không chừa lại miếng xương, sáng hôm sau thì lại gợi ý cho cô vợ mang thức ăn cho chồng để vun vén tình cảm, đó là cách mà một con sói già dùng để khiến chú cừu ngu ngơ mất cảnh giác và không còn ác cảm với mình.
Cố gắng nấu ăn thật nhanh, thay một chiếc áo dài thật đẹp, tóc tai mặt mũi rạng rỡ để đến bệnh viện tăng cường chút tình cảm với chồng khi mà dạo này công việc làm cho mối quan hệ giữa hai người phai mờ đi đôi chút, nhưng tất cả những gì Thảo nhận được là sự thất vọng. Không một lời hỏi thăm, không một sự quan tâm chia sẻ, tất cả những gì mà Tuấn thao thao bất tuyệt lại là về cái nghiên cứu khoa học chết tiệt của anh. Thảo chỉ biết im lặng ngồi nghe chồng mình nói, cô có hiểu được mấy cái thứ cao siêu mà anh đang nói đâu. Không hề níu kéo, ăn xong thì Thảo tạm biệt chồng rồi đi lên trường cố gắng dạy cho xong hai tiết học sau đó buồn chán ra về. Không về căn hộ của ông Lâm như mọi khi, hôm nay Thảo về thẳng nhà mình rồi ngả người lên chiếc giường của hai vợ chồng. Chiếc giường trước kia vẫn ấm áp quen thuộc nay sao lạnh lẽo lạ thường, có lẽ là do ít được sử dụng nên thế. Nằm suy nghĩ miên man một hồi, Thảo ngủ quên lúc nào không hay.
Giật mình thức giấc thì đã gần 1 giờ chiều, Thảo lười biếng với tay lấy điện thoại trong túi xách ra xem rồi lại tự cười một mình. Đáng ra trưa nay nàng sẽ mang bữa trưa cho chồng nhưng lại ngủ quên đến giờ này, tệ hơn là, dù thế thì Tuấn vẫn không 1 cuộc điện thoại hỏi thăm, chí ít thì một tin nhắn thôi cũng không. Nhưng trái lại với sự vô tâm của Tuấn là ông Lâm, 2 cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn…
“Bao giờ cháu về? Bác đợi cơm”.
Thảo bất giác nở nụ cười mà đến chính mình cũng không nhận ra, nàng đứng lên đi rửa mặt rồi cầm túi xách về lại căn hộ của ông Lâm.
– Về rồi à, sao bác gọi không nghe máy?
– À… có họp nên cháu để im lặng.
– Thế ăn cơm chưa? Chưa thì thay đồ rồi ra ăn luôn với bác.
– Vâng, đợi cháu tí.
Thảo nhanh chóng vào phòng thay đồ rồi ra bàn ăn, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, đây là lần đầu tiên ông Lâm nấu cơm cho nàng ăn, và cũng là người thứ 2 sau bố nàng. Thức ăn cũng không tệ, ông Lâm liên tục tiếp cho nàng khiến Thảo chỉ biết cám ơn rồi cắm mặt vào mà ăn. Sau đó thì như mọi ngày, Thảo tranh thủ rửa chén và dọn dẹp lại căn hộ cho ông Lâm. Tắm rửa sạch sẽ sau khi làm xong tất cả, Thảo quay trở lại chiếc bàn khách, nơi mà giờ đây đã trở thành bàn làm việc của cô.
Ông Lâm thì vẫn vậy, ăn xong ngồi nhâm nhi chén trà một lát rồi vào phòng nghỉ, chỉ có điều là hôm nay ông không chợp mắt được chút nào. Lão đang cảm thấy khó chịu, đi dạy thì Thảo ăn mặc như bình thường là đúng rồi, nhưng khi nãy lúc Thảo lấy đồ đi tắm, đám đồ lót ông mua tặng nàng chẳng hề được để mắt đến. Không lẽ nàng đã quên lời hứa hôm qua với lão? Hôm qua đang sướng nên cô chỉ hứa đại thôi sao? Nằm trăn trở mãi, ông Lâm cuối cùng ngồi bật dậy, lão quyết tâm phải khiến Thảo giữ đúng lời hứa tối qua với mình.
Thảo đang ngồi chấm bài thì ông Lâm đi ra phòng khách. Nhưng không như mọi hôm, lão không ngồi ở chiếc ghế đơn để đọc sách như mọi ngày mà lòn ra ngồi ngay phía sau lưng Thảo. Hôn lên gáy nàng để cảm nhận hương thơm mát từ cái cơ thể tươi trẻ mới được tắm rửa sạch sẽ, ông Lâm bắt đầu vòng tay ra trước mà nghịch thứ đồ chơi yêu thích của mình qua hai lớp áo. Không một sự phản đối nào xuất hiện, Thảo đơn giản là đã quen với mọi thứ, nàng chỉ mím môi chịu đựng rồi chấm bài tiếp. Ông Lâm thấy nàng không nói gì nên tiếp tục xộc tay vào trong áo mà xoa bóp hai bầu vú qua lớp áo lót còn lại.
– Sao không mặc đồ bác tặng?
– À… cháu quên mất.
– Thế có nhớ hôm qua hứa gì với bác không?
– Hứa gì?
– Tối qua lúc trên giường đấy, hứa gì quên rồi sao?
– Uhm… nhưng mà… lúc đấy cháu không tỉnh táo, không tính.
– Sao lại không tính? Cô giáo tính nuốt lời sao?
– …
Thảo không biết phải trả lời thế nào trước câu hỏi của ông Lâm, thật ra thì nàng cũng muốn mặc lắm chứ, nhưng vẫn thấy ngại, nàng sợ mình sẽ ngày càng trở nên dâm đãng hơn. Còn ông Lâm thấy nàng không nói gì thì cũng hiểu ý, lão biết mình cần làm gì. Sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao chỉ trong chưa đầy 3 tuần mà lão có thể khiến một cô gái từng ghét cay ghét đắng lão vì bị tống tình giờ đây lại có thể thoải mái và đồng cảm với lão. Đó là nhờ sự tinh tế của một lão già có sự trải đời, đó là vì lão biết lúc này không nên hỏi thêm, không nên dồn ép khiến Thảo khó chịu, mà việc cần làm lúc này là hành động, chỉ cần hành động mà thôi.
Ông Lâm nhanh chóng tuột chiếc áo phông bên ngoài của Thảo qua đầu nàng, có hơi khó khăn khi mà mớ tóc dài của nàng khá vướng. Nhưng ở tư thế quay mặt, Thảo cũng khá hợp tác nên chiếc áo vẫn được cởi ra để lộ làn da tươi mát cùng chiếc áo lót trắng đơn giản bên trong. Vòng tay ra trước luồn vào trong áo lót, ông Lâm lại tiếp tục tham lam hết bóp ngực rồi lại vân vê hai đầu ti trong khi Thảo vẫn cố gắng chấm bài trong vô vọng. Đã quá giờ về nhà rồi, nhưng vì đang chấm giở bài kiểm tra nên Thảo chỉ muốn làm cho xong rồi về nhà nấu cơm tối đợi chồng mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thảo và ông hàng xóm |
Thể loại | Truyện sex dài |
Phân loại | Bác sĩ đụ bệnh nhân, Đụ hàng xóm, Truyện sex bóp vú, Truyện sex bú cặc, Truyện sex bú lồn, Truyện sex cha đụ con gái, Truyện sex loạn luân, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex thông đít |
Ngày cập nhật | 24/07/2022 12:59 (GMT+7) |