Anh nằm xuống giường. Với tay kéo cái chăn đắp kín người nó. Mắt anh nhìn lên trần nhà.
– Có đau lắm không… – Mắt anh không hề rời khỏi cái trần nhà.
Nó cười và lắc lắc cái đầu:
– Không anh ạ… Anh làm rất tốt… Cảm ơn anh…
– Thôi đi đừng giả vờ… Lần đầu chẳng mấy khi dễ chịu đâu…
Ngập ngừng 1 lúc.
– Tại sao em phải làm thế này?
Nó cố tình tránh câu hỏi của anh…
– Không mà, không giả vờ đâu. Anh làm tốt thật đấy. Lần sau em sẽ thưởng cho anh thêm 2000 nữa, ra kia mua bánh mì Sài Gòn ăn… hehe…
Anh này ngây thơ dính bẫy luôn…
– Khiếp người đâu mà ki… Lao động cật lực như thế mà trả công rẻ mạt… 2000 của em gửi xe còn chả đủ…
– 4000 Chứ, anh không biết cộng ah – Nó to tiếng, giả vờ quát.
– 4000 Cũng chả đủ – Anh cũng to tiếng.
– Thôi được… – Nó dịu giọng – Nếu anh thik… Em sẽ thưởng cho anh cả cái áo khoác của em…
Nó nói và chỉ vào cái áo khoác vứt lăn lóc tận ngoài cửa.
– Cái áo của cô tôi mang về chắc để lót nồi?
Nó lừ mắt:
– Hơn 400 đấy bố ạ.
– Ah… – Anh cười – … Với cái giá đó thì còn có thể dùng lót ổ cho con Silip nhà anh. Nhưng nó không thik màu đỏ lắm. Nó sẽ tè ra đó mất…
– Nhà anh nuôi chó ah… Tên hay quá nhỉ… Anh cũng thú vị đấy…
Nó cười ngặt nghẽo 1 lúc.
– Tiền không lấy… Áo khoác không lấy… – Nó gãi gãi – Thế anh thik lấy cái gì?
Nó quay sang anh chớp chớp mắt.
– Ah, anh có thể lấy tạm cái váy kia… – Anh chỉ cái váy vứt ở 1 xó khác của căn phòng.
Nó đùa:
– Ôi anh cũng thik mặc váy ah… (Chớp chớp)… Nhưng chân anh nhiều lông thế kia mặc sẽ xấu… Hehe…
– Không anh mang về cho mẹ anh mặc chứ. Chân mẹ anh đẹp lắm. Chắc bà sẽ rất gợi cảm trong bộ váy của em… Còn anh hôm nào anh sẽ đi mua 1 cái như thế nhưng to gấp đôi… hehe… May ra mặc vừa…
– Anh đúng là mặt dầy…
Nó thò tay ra ngoài nhổ ngoéo 1 cái râu trên cằm anh…
– Chết nè… Cái đồ mặt dầy…
– Áaaaaa… Đau… Ờ nếu đồng ý rồi thì tí về anh lấy luôn… hiiiii…
Nó nằm cạnh anh trên giường. Cùng cười đùa. Mặc dù nó chưa biết tên anh, và anh cũng thế. Nhưng ở anh nó có 1 thứ cảm giác rất ấm áp và thân thuộc. Có lẽ nó đã gặp anh từ kiếp trước. Hoặc kiếp trước nữa.
Nó mông lung suy nghĩ và không nói gì nữa. Và anh cũng im lặng. Thôi cười đùa. Anh chợt như phát hiện ra.
– Ơ này, em bảo sẽ giải thik tất cả với anh cơ mà. Sao em cứ lảng đi thế. Trả lời đi. Tại sao em phải làm thế này?
– Làm thế này là làm thế nào?
– Thì chủ động đi dụ dỗ con trai nhà lành, rồi hại đời trai của người ta, cướp đi cái trong trắng của người ta… Tội em đáng ăn đấm…
– Thôi đi xin anh… haha… Anh mà trong trắng cái nỗi gì… Có mà trong trắng như tờ giấy than… – Nó cười phá lên.
– Mà em hỏi thật nhé đây là lần thứ mấy nghìn của anh rồi?
Nó lật người lại, chống 2 khuỷu tay xuống đất, nhìn vào mắt anh, chớp chớp trông rất là điêu…
Đến lượt anh cười phá lên:
– Khiếp em cứ nói quá. Lần thứ mấy trăm thôi chứ. Mấy nghìn thì quá đáng quá…
– Em nghi lắm… – Nó nhíu mày rồi cười cười.
– Mà này em lại lừa anh rồi… Anh đang hỏi em cơ mà… Em ăn gian thế…
– Hỏi gì ấy nhở, em quên rồi… – Nó lại gãi đầu.
Bị anh cốc cho 1 cái.
– Phét vừa thôi. Anh có phải con lừa để em dắt mũi đâu. Đánh trống lảng mấy lần rồi. Nói đi… Tại sao thế? Tại sao lại đi cho không 1 người không quen biết?
– Vậy em cho anh đoán 3 lần.
– Chắc chắn là người yêu em có vấn đề… Em giận nó nên mới tức mình ngủ với người khác?
– Giận dỗi người yêu thì việc quái gì phải đi ngủ với người khác chứ. Cứ sút thẳng vào mông nó. Người yêu em hư em đá cho bay đít. Giả thiết của anh vô lý lắm.
– Đấy, con gái mà ăn nói như thế sau này sao lấy được chồng… Thực ra… Lúc ở bar anh thấy em tát bốp vào mặt 1 cậu… – Trời ơi cái thằng đó mà anh cũng nghĩ là người yêu em… – Nó cười ngặt nghẽo – … Đến xách dép còn chưa đáng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Anh sẽ ngủ với em chứ |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 07/08/2022 17:34 (GMT+7) |