Truyện sex » Truyện sex dài » Áo trắng quầy bar » Phần 45

Áo trắng quầy bar

Phần 45

Dù có khó khăn, nhưng nó vẫn quyết định là không lên bar nữa. Nó có một căn nhà, dù chưa được đứng tên sổ đỏ, một tài khoản ngân hàng ít ỏi nhưng có thể dựa vào khi xảy ra cơ sự, một cái xe và một số mối quan hệ xã hội cần thiết. Không khó khăn lắm để tìm một cửa hàng nho nhỏ ở mặt đường Láng làm hiệu cầm đồ. Thi thoảng móc ngoặc với mấy ông anh trên phố làm tí bóng bánh, làm cầu thôi chứ tiền đâu mà chơi, rồi thả họ trong cái chợ to ngay gần đấy. Các mối quan hệ với thổ công sở tại cũng như chính quyền và mọi sự khó khăn, nó tự mình đứng ra gánh vác hết. Cuộc sống tuy không ồn ào và dư dả như trước nhưng có phần thoải mái hơn về mặt tư tưởng dù hơi vất vả về mặt thể xác.

Dĩ nhiên là đời sẽ sóng gió và không như mơ giống như mấy dòng phía trên. Vất vả hơn nhiều, nhất là cái đoạn nhắc đến tiền không được dư dả như ngày xưa nữa. Thời buổi này đồng tiền càng ngày càng khó kiếm. Người khôn của khó, cầm đồ điện tử thì dính phải đồ đểu, đồ lỗi, đồ dựng. Cầm thẻ thì gặp phải mấy đứa chầy bửa trốn nợ, cho vay bát họ thì cò cưa khó đòi…

Nhưng nếu chỉ thế chấp mà không cho tín chấp thì đói mốc mồm, nhiều khi chính nó cũng nhắm mắt làm liều rồi tặc lưỡi cho qua coi như dẵm phải cứt. Cứ thế, nó chìm sâu vào cái cuộc sống vất vả ấy thấm thoát cũng được 1 quý tiền nhà. Dĩ nhiên là cũng giật gấu bấu vai nhiều, lắm lúc cũng phải cầm tiền của con Hoa lo chạy vạy nhưng nó cũng trả đầy đủ, vì sống dựa vào đàn bà với nó không thể chấp nhận được. Hai đứa nó vẫn hòa thuận dưới một mái nhà như kiểu một mái ấm fake. Cái cảm giác bận rộn và vất vả làm nó quên đi khá nhiều thứ, nói thế nào cho đúng nhỉ? Đói thì con người ta bớt mơ mộng và ảo tưởng.

Độ gần đây Hoa tự nhiên cáu gắt nhiều, nó nghĩ chắc là đến thời kì con gái ai cũng thế. Nhưng không phải, thái độ cũng rất khác. Đi đâu không khiến nó đón nữa, thậm chí có đêm không về nhà. Nó cũng chẳng tra hỏi hay bới móc gì nhiều, vì thực ra hai đứa nó có là gì của nhau đâu? Nếu con bé có muốn đi cùng một người đàn ông khác, có thể lo được cho nó tốt hơn, nó chắc còn mừng hơn là con bé ý.

Nhưng không hẳn là vậy, nó chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của đàn bà. Cứ ẩm ẩm ương ương được vài hôm, con bé biến mất hẳn. Điện thoại tắt máy, 1, 2 ngày thì nó có thể bơ đi. Nhưng đến một tuần thì nó bắt đầu bồn chồn lo lắng. Con bé dù ham chơi hay thế nào đi nữa, cũng không phải là đứa vô tâm vô trách nhiệm khiến người khác phải lo lắng. Nó bắt đầu nháo nhào lên tìm, hỏi hết các nơi Hoa thường qua nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu vô cảm. Nó thật sự hoảng, nếu con bé bị xích thì chắc chắn nó sẽ bị khám nhà ngay. Nhưng sự im ắng và an toàn này khiến cho nó linh cảm rằng đã có chuyện gì đó tồi tệ hơn nhiều xảy ra.

Mưa xuân đã rơi, cái cảm giác mưa lắt nhắt lành lạnh cực khó chịu. Thà rằng nó ào một cái xong rồi thôi cho con người ta làm việc, đằng này cứ dầm dề như chăng màn khắp nơi. Đường xá thì nhớp nháp khí chịu, đặc biệt là đường ngoại thành, vũng to vũng nhỏ bùn bắn lên tận đầu. Nó đang ở Đông Anh, 11h đêm, sớm hơn cái lần gần đây nhất khá nhiều và chỉ có một mình.

Vẫn khuôn mặt quen thuộc thò ra ô thoáng cửa, không phải thằng Hưng chuột mà là thằng Vinh. Nói chung là chỉ có một trong hai đứa ấy, không bao giờ có thái độ ngái ngủ thiếu cảnh giác. Bao giờ mặt chúng nó cũng lạnh lùng vô cảm và đầy dè chừng, có điều thằng Hưng chuột thì dễ tính hơn.

– Lâu lắm rồi mới gặp anh, có chuyện gì thế ạ?
– Chị Hoa có qua đây không?
– Lâu lắm rồi không qua. Anh Kiệt có nhắc chị đấy suốt.
– Cho anh vào gặp anh Kiệt một chút?
– Không được anh, hôm nay anh không có hẹn trước. Hơn nữa anh là khách chỉ có thể vào khi có chị Hoa đi cùng. Anh thông cảm. Hôm khác anh nhé. – Thằng Vinh toan đóng sầm cái ô thoáng xuống thì bị nó nhanh tay chặn lại.
– Anh có việc gấp muốn gặp anh Kiệt, chị Hoa biến mất mấy ngày hôm nay rồi. Không biết có bị bắt không. Em gọi anh Kiệt giúp anh, nếu công an khám nhà anh thì chắc chắn sẽ khám nốt cả chỗ này.

Mặt thằng Vinh hơi sững một chút, không phải nó sợ câu dọa khám nhà mà chắc hẳn có lí do gì khác. Nó lạnh lùng nói.

– Đợi em gọi anh Kiệt rối báo lại anh.

Cái ô thoáng hạ xuống ô khốc lạnh ngắt, tiếng then cài bên trong lạch cạch. Nó đứng ngoài khoanh tay co người lại kéo ổ áo cao lên che cái mũi đã bắt đầu rát và biểu tình, tuy nhiên vẫn ngửi đâu đó quanh đây mùi hăng hắc của hóa chất đậm đặc. Chẳng phải chờ lâu, hai phút sau cánh cửa mở ra, thằng Vinh ngoắc ngư cái đầu ý chỉ nó vào nhanh. Rồi ấn nó ngồi vào cái ghế bên ngoài phòng bảo vệ, bên trong là tiếng ngáy đều đều cửa thằng Hưng, chắc thế.

– Anh Kiệt bảo anh đợi nửa tiếng. Anh ấy đang bận. Anh có uống gì không?
– Không.
– Thế anh ngồi ở đây thôi, đừng vào trong cũng đừng đi lung tung. Nhà này có lắp camera hết đấy. Anh Kiệt thấy lại mắng em.
– Ok.

Nó cười gượng gạo. Tâm trạng bồn chồn khiến nó không nổi cáu nổi trước mấy câu nói vô lễ của một thằng choắt. Chỉ không biết là liệu giờ này con Hoa đang thế nào, ông Kiệt có biết tí manh mối nào về nó không…

Bạn đang đọc truyện Áo trắng quầy bar tại nguồn: https://truyendu.com/ao-trang-quay-bar/

– Cái con mẹ nó, anh có biết đâu. Anh đang định sang tìm em đây. Nó cầm ít nhất 3 tháng tiền hàng chưa đưa. Các mối quen bên kia của nó thì mất hết cả rồi. Nghiện thì ngày nào chả cần thuốc, có phải mình nó bán thuốc ở Hà Nội đâu. Nó định bùng à? Ừ thì bùng, tiền hàng anh có xót đéo đâu, lọt sàng xuống nia. Nhưng có bao nhiêu người muốn có được cái mối hàng của nó. Nó phải nói để anh còn chỉ người khác làm chứ. Anh em với nhau mà cũng sống chó thế à? Mẹ kiếp đàn bà.
– Dạ… – Nó nghệt mặt ra nghe ông anh hờ của Hoa trút giận lên đầu. Ông ấy vừa nói tay vừa chém, mắt long sòng sọc, nước miếng phì phì. Có vẻ như cũng mới làm tí thuốc.
– Em nhìn thấy nó bảo nó đừng vác mặt về đây nữa. Anh chém, chém chết. Sư cha nó…

Nó nửa mếu máo nửa đau khổ bị tống ra khỏi nhà không thương tiếc. Vậy là giờ nó không biết làm gì ngoài chờ đợi, tất cả những mối nó có thể tìm cũng đã tìm hết rồi.

Vài ngày sau, thì nó nhận được tin nhắn, một số lạ hoắc nhắn về. Nó mở máy lên chỉ nhận được vài dòng khô khốc.

“Chị Hoa bị bắt lại rồi”

Nó vội vàng gọi điện thoại lại nhưng chỉ có tín hiệu báo máy bận.

“Ai thế?” – Nó hồi hộp nhắn lại.

“Em Hưng chuột. Anh đừng gọi, em đang ở xưởng. Anh muốn cứu chị Hoa thì cố gắng xoay tiền đưa cho anh Kiệt đi. Chị ấy làm mất nhiều hàng lắm”

“Bao nhiêu?”

“Gần 300 triệu. Anh xoay được không tối mang qua xưởng. Nhanh không chị Hoa chết mất. Em tắt máy đây”

Nó lại cầm máy lên vội vàng gọi lên như sợ thằng ranh kia trốn mất. Nhưng dĩ nhiên là không kịp. Máy báo tò te tí.

Nó ngồi thừ người ra bóp trán, 300 triệu. Không quá to nhưng không nhỏ chút nào. Quan trọng là nó đào đâu ra ngần ấy tiền bây giờ? Bao nhiêu tiền nó đã dồn hết vào cửa hàng rồi. Giờ gần như nó là vô sản trắng tay. Mà nghĩ lại, nếu là người thân ruột thịt gì cho cam, đằng này có khi nào nó sẽ ném tiền qua cửa sổ vì người dưng nước lã? Nhưng hai đứa nó sống với nhau bao lâu rồi, bảo bỏ thì sao đành? Không ai chửi nhưng chính khi soi gương nó sẽ tự nhổ vào mặt mình nếu như Hoa xảy ra chuyện gì. Hàng loạt suy nghĩ rối ren đan xen trong đầu, nó đang phân vân chưa biết tính sao thì có một cuộc điện thoại gọi đến.

– Alo. – Nó nhấc máy không giấu được hơi thở gấp.
– Anh Kiệt, anh của Hoa đây.
– Dạ anh ạ.
– Có tin của Hoa rồi, bọn anh thấy nó dưới Hải Phòng.
– Dạ vâng. Hoa trốn sao anh? Hoa có nợ anh nhiều tiền không?
– Không phải chuyện tiền nong. Nhưng anh có một số việc muốn xác mình. Em gặp anh chút được không. Sang bên nhà. Hoa nó nói nó làm mất. Nhưng anh không tin lắm. Con bé ấy tiêu có hoang cũng không thể hết nhiều tiền. Em lại mới tách ra khỏi nhà làm riêng, anh không biết em có dính dáng gì đến không.
– Em không anh. Nhưng em sẽ thu xếp sang gặp anh. Anh đừng làm gì Hoa.
– Nó là em anh. Anh không làm gì nó hết. Nhưng còn các anh em khác nữa. Nếu nó láo sẽ có người dạy bảo nó.
– Vâng. Tối em sẽ thu xếp sang bên anh.

Nó cúp máy rồi lại ngồi đần người ra một lúc lâu. Rồi như một phút, có thể gọi là bốc đồng nó quyết định về nhà.

Bạn đang đọc truyện Áo trắng quầy bar tại nguồn: https://truyendu.com/ao-trang-quay-bar/

– Mẹ không thắc mắc xem con cần tiền làm gì sao? – Nó gần như trợn mắt há hốc mồm nhận bọc tiền từ tay mẹ.
– Không, con dùng sao cho đúng. Tiền của nhà này sau này cũng là của các con cả. Có điều tiền là mồ hôi xương máu, nước mắt đừng bao giờ ném tiền qua cửa sổ. Thôi mẹ có việc bận, nếu không có gì nữa con đi đi lúc khác nói chuyện.
– Con… Cảm ơn… – Nó cầm bọc tiền trên tay mà rưng rưng nước mắt, có khi nào mẹ nó biết không? Chỉ ít phút nữa thôi, tự tay nó sẽ ném tiền qua cửa sổ.

Phần trước Đọc tiếp
Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Thông tin truyện
Tên truyện Áo trắng quầy bar
Thể loại Truyện sex dài
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 21/08/2022 17:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Duyên nợ tình trường
Phần 22 Kiều Thanh đã ru cu Bi ngủ xong. Sau một buổi tối đi chơi cu cậu phấn khích vô cùng. Nhìn khuôn mặt vui sướng của nó Hoàng Nam thấy hạnh phúc vô cùng. Quay sang ngắm Kiều Thanh, tóc cô búi cao để lộ chiếc cổ dài mảnh mai và mềm mại, bộ ngực và mông cô so với ngày trước to và nảy nở hơn rất nhiều. Anh cứ thế yêu chiều nhìn ngắm con và say đắm nhìn ngắm cô. Khi Kiều Thanh đưa con vào nôi, một bàn tay đã qua eo cô ôm chặt cô vào lòng. Một hơi ấm nồng nàn quen thuộc ập đến bên cô. Chiếc môi ấm nóng hôn lên gáy lên hõm tai của cô. Như kẻ bị bỏ đói lâu ngày, Kiều Thanh quay lại hôn anh một cách cuồng nhiệt và vội vàng, hôn như níu chặt môi anh lại với môi cô và mãi mãi không muốn cho chúng dời xa nhau. Vẫn hương thơm da thịt quen thuộc, cả người Kiều Thanh đã trần trụi như bức tượng thần vệ nữ, một pho tượng bạch ngọc thánh khiết hiện ra trong mắt anh. Thời...
Phân loại: Truyện sex dài Truyện phá trinh Truyện teen
Đời cát bụi
Phần 20 Nó bú lồn Thoa kỹ lưỡng và tỏ ra rất trìu mến nâng niu, Thoa cảm nhận rất rõ ràng nó đã cố tình liếm láp tllát cẩn thận kỹ lưỡng chung quanh miệng lồn cũng như thọc sâu vào bên trong cái lỗ của Thoa mà mút, nhưng dâm khí của Thoa vẫn tiết ra đều đặn khiến cho khắp cái miệng lồn, không bao giờ có thể bị khô ráo. Thằng Hậu vừa ghì xiết hai bờ mông của Thoa vào mặt của nó để bú lồn, nó vừa nghịch tinh dí sát con cặc to tròn trơn láng của nó làm cho ngo ngoe ngay trước mặt mũi hoặc chung quanh khu vực hai trái vú đẫy đà của nàng làm cho Thoa cũng nảy ra ý nghĩ tinh nghịch, nàng đưa hai bàn tay bợ mạnh hai bên lườn vú rồi ấp lấy toàn cái thân con cặc của thằng Hậu, kẹp chặt vào hai bên bờ vú cho nó đụ khan, nó vẫn chẳng tỏ ra ngân ngại. Sau cùng, Thoa phải nói nhỏ: Hậu leo lên đút vào lỗ đi. Vừa nói, Thoa vừa hất nhẹ cái mông đít của thằng...
Phân loại: Truyện sex dài Truyện phá trinh Truyện sex hay Truyện sex mạnh Truyện sex nặng
Mai Lan Cúc Trúc
Phần 6 Đang say sưa theo dõi cuộc chiến giữa Mạnh và Xuân Mai, Thu cúc giật mình bởi có người vỗ vai. Bàn tay Hạ Lan xoa lên vai trần, xoa len cổ Thu Cúc và hỏi: “Họ sướng lắm phải không? Mình thích nhìn chồng làm tình với người đàn bà khác.” Hạ Lan từ từ lột bỏ hết mọi thứ trên người Thu Cúc, rồi nắm lấy đầu vú nàng ve viên, xoa bóp. Lửa dục bốc cháy bừng bừng làm cho Thu Cúc quên chồng, không chống lại được sự cám dỗ, đòi hỏi của dục vọng. Mạnh nhấc đầu Xuân Mai ra khỏi cặc, kéo nàng nằm lên trên bụng. Môt thân hình mảnh khảnh nằm trên bụng một người đàn ông to lớn với con cặc vĩ đại vươn thẳng lên không trung. Môi Mạnh đã tìm thấy môi Xuân Mai. Thu Cúc thấy họ trao cho nhau nụ hôn mê ly, lồn Xuân Mai bắt đầu cọ, miết trên háng, trên cặc Mạnh. Hạ Lan thủ thỉ bên tai Thu Cúc: “Xuân Mai không để cho chàng trốn thoát đâu.” Đầu vú Thu Cúc cứng như hạt bắp trong bàn tay Hạ Lan...
Phân loại: Truyện sex dài Đụ tập thể Truyện sex ngoại tình
Truyện sex
Truyện người lớn
Truyện hentai