Truyện sex » Truyện sex ngắn » Tình ma » Phần 8

Tình ma

Phần 8

Bỗngtrong đám trẻ lẽo đẽo theo sau hai người, có mộtcon bé đem dủi gọi lớn:

“Chị Cúc.”

Cúc quay lại, nhận ra nó ngay, hỏi:

“Ủa, bé Tư, ba em có nhà không?”

“Dạ có, chị vô tìm ba em hả?”

“Ừ”

“Để em chạy trước cho bố em hay nhé.”

Nói xong con nhỏ cắm đầu chạy vượt lên trên, không để ý gì tới Cúc đang kêu nó không cần thiết phải làm vậy. Đi qua vài dãy nhà đã tới khu đất trống, người ta gọi Khu Nghĩa Địa, họ băng ngang qua đây, đi hết cuối con đường mới tới nhà thầy Mạnh.

Ông Giám và Cúc chưa đi hết Khu Nghĩa Địa đã thấy thầy Mạnh lơn tơn nám tay bé Tư ra tận nơi đón. Cúc vội vàng chắp tay chào:

“Dạ, chào thầy.”

“Chào cô Cúc, con bé Tư nó kêu tôi cô tới chơi nên vội vàng la dón.”

“Dạ, con nói Bé Tư thủng thẳng để con tới nhưng nó không nghe, chạy trước, làm phiền thầy rồi.”

Thầy Mạnh mỉm cười xoa đầu bé Tư, nói:

“Con bé lý lắt, nhưng cũng được việc.”

Có lé thấy đã đến lúc phải giới thiệu ông Giám, Cúc nói”

“Thưa thầy, con tới nhờ thầy giúp giùm một việc cho ông anh họ con đây.”

Bây giờ thầy Mạnh mới nhìn lên, ngó thẳng vô mặt ông Giám cười cười.

“Ai chứ thân nhân của cô Cúc muốn tôi làm gì lại không được.” Lúc ấy cũng vừa tới sân nhà, thầy Mạnh nói tiếp: “Để mời ông với cô Cúc vô nhà uống ly nước đã.

Thủng thẳng nói chuyện nhé.”

Ông Giám chắp tay xá xá, nói:

“Dạ, cảm ơn thầý.”

Khi thấy mọi người vô nhà rồi, đám con nít theo sau cũng từ từ tản nát, chúng lại tiếp tục cuộc chơi bỏ dở trên đường phố. Trong con xóm nghèo nàn này. Trong phòng khách, thầy Mạnh rót nước mời khách, ông Giám để ý không thấy bà vợ nào của ông thầy này ra tiếp khách, từ đầu tới cuốli Mở cửa, kéo ghế, rót nước, mời khách ngồi cũng độc một mình ônglàm lấy. Ngay cả đám trẻ con cũng không thấy đứa nào nứa, có lẽ tụi nó ra ngoàl dường chơi hết rồi.

“Mời ông với cô Cúc dùng nước.”

“Dạ, dạ, cảm ơn thầy.”

Ông Giám uống cạn ly trà, hằng hắng giọng, nói:

“Chẳng giấu gì thầy, nghe em Cúe nói thầypháp thuật cao cừờng về trừ tà bắt ma. Hôm nay tôi tới đây xin thầy giúp dùm đứa con tôi, nó bị một con ma làm sống dở, chết dở, làm tôi thật là khổ tâm.”

Thầy Mạnh cười hì hì:

“Ồ, có chuyện đó thực sao. Ma quĩ lộnghàng thời buổi này cũng hiếm hoi lắm. Nhất là ở thành phố to lớn này chúng ít dám xuất hiện, cái vụ này ông để tôi lo cho.”

Cúc nói vô.

“Dạ, trăm sự nhờ thầy.”

Thầy Mạnh nhìn ông Giám hỏi:

“Vậy ông có thể nói tôi nghe sơ qua cậu nhỏ ở nhà bị nó hành ra sao không. Phải thú thực, nhiều trường hợp đau ốn bệnh hoạn gì đó, cứ tưởng ma hành, chạy tới thầy bà như chúng tôi cũng vô ích thôi.”

Ông Giám nói ngay:

“Tôi chạytới thầyhôm nay, phải thúthực là hết thuốc chứa rồi, chứ không phải là mê tín di đoan gì đâu. Thầy tây, thầy ta đều bó tay hết, cuối cùng họ kết luận thằng nhỏ điên, nên loạn thần kinh, thật là vô lý.”

“Như vậy theo ông thì lý do như thếnào và ma quỷ ra sao.”

Ông Giám từ từ kể lại mọi diễn tiến sựviệc, tuy nhiên ông giấu hẳn việc giết người của giàu mà chĩ nói Xuân Nhi bị oan ức mà chết nên thành ma về trả thù thôi.

Thầy Mạnh nghe xong chép miệng:

“Tội nghiệp, tội nghiệp, đểtôi giúp cho. Ngày mai ông đem cơn ông tới đây tôi coi thế nào.”

Cúc nói:

“Thưa thầy, con của anh con ốm yếu lắm. Nếu thầy thương giúp dùm, xin giúp cho trót, chúng con đem xe tới rước thầy tới nhà được không ạ?”

Thầy mạnh đưa tay gãi đầu, cười cười…

“Quả thực cũng có đôi khi tôi ra ngoài, nhưng mấy hôm nay Thượng Sư Trưởng Môn đi Thái Lan luyện con Thiên Linh Cái bên đó, khôngbiết bao giờ mới về, nên bỏ nhà đi xa sợ không tiện.”

Ông Giám nghe nói tới Thiên Linh Cái giật mình, hồi nào tới giờ ông đọc sách rất nhiều về loại ma con này. Người có bản lãnh luyện được thứ này không phải tay tầm thường. Ông không ngờ trong xóm lao động nghèo hèn này lại có người có bản lãnh cao như vậy thực hay sao? Óng chưa kịp nói gì, Cúc đã lên tiếng:

“Dạ, con biết mời thầy đi khỏi đây thực bất tiện, nhưng nếu thầy cố giúp dùm một chuyến, thế nào cũng xin tạ ơn thầy xứng đáng mà, hơn nứa con cũng đã lở hứa với ông anh họ con đây là thế nào thầy cũng thương con mà lo lắng cho con ảnh. Ra ngoài vài giờ có gì nhiều đâu phải không thầy.”

Ông Giám lo nhìn vô thầy Mạnh, không để ý con mắt đưa tình của Cúc khi nói. Nhưng thầy Mạnh đã bắt được ánh mắt ướt át mời mọc đó, cũng như nhứng lời Cúc nói đều ẩn ý hai nghĩa mà ehỉ có người trong cuộc mới hiểu được, người thầy hơi nóng lên, gật gừ.

“Thôi thì cũng đành chiều cô Cúc một lần. Nếu Thượng Sư Trưởng Môn về biết chuyện phiền trách cững đành chiu tội, chứ người khác các vàng tôi cũng không dám nhận.

Cúc mừng rỡ chắp tay xá lia lịa.

“Con đội ơn thầy, con đội ơn thầy, để con xin gửi thầy chút tiền nhang đèn…” vừa nói Cúc vừa đưa mắt nhìn ông Giám. Hiểu ý nàng, ông lật đật móc túi đưa cho Cúc một mớ bạc, không biết là bao nhiêu. Cả Cúc lẫn thầy Mạnh cùng giật ưùnh tưởng ông đưa lộn Cúc cầm tiền ngần ngừ. Hiểu ý nàng, ông Giám nói ngay. “Chỉ có chút đỉnh gọi là lễ ra mắt, sau này thếnào tôi cũng còn phải đền ơn thầy nhiều hơn nứa. Sự thực thì tính mạng cháu còn đáng giá ngàn vàng kìa, chứ bây nhiêu có là bao đâu, xin thầy nhận cho.”

Thầy Mạnh bỗng nhìn lên nóc nhà, một vài tia nắng lọt qua lỗ hổng chiếu vô nhà, ông đã chắp vá nhiều lần nhưng không thếnào khá hơn được, những miếng tôn cũ lỗ lớn lỗ nhỏ nhiều như tổ ong làm khổ cả nhà khi trời đổ mưa. Ngay cả bàn thờ tổ cũng còn bị dột nói gì tới những nơi khác. Hồi thân phụ ông còn sống, học trò đầy nhà, hễ cứ có chuyện gì họ đều lo lắng đầy đủ cả. Cho tới đời ông, nơi này hoang tàn quá. Ông Thượng Sư Trưởng Môn cũng nghèo, lại nay đây mai đó, phải nói cũng chỉ tại mấy bà vợ ông ăn xài nhiều quá, không trách ai được. Hôm nay Cúc mang món này tới cho ông quả là lộc Tổ, chắc chắn ông phải tận tình lo lắng cho ông khách giàu có này rồi. Từhồi nào tới giờ Cúc thỉnh thoảng cũng giúp đỡ ông chút đỉnh, nhưng ông còn lạ gì nhứng cô vũ nữ già như Cúc làm sao khá được, chĩ bấy nhiêu cũng là nhiều rồi. Món tiền đưa trước hôm nay của ông khách này sẽ giúp ông chẳng nhứng thay được mái tôn, trả nợ nần lăng nhăng và còn có thể đủ để xây thêm cái bệ luyện Thiên Linh Cái nữa, món bửu bối mà ông hằng mơ ước từ lâu trong cuộc đời làm thầy của ông.

Thầy Mạnh cầm tiền đút nhanh vô túi, xoahai tay vô nhau suýt xoa.

“Ông làm như vậy kỳ quá, không biết tôi có giúp gì được ông không, rồi tiền bạc này lở tiêu hết biết lấy gì trả lại cho ông chứ.”

Ông Giám cười cởi mở.

“Thầy nhận cho là quý rồi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà thầy. Miễn là thầy thựe tâm giúp đỡ là chúng tôi đội ơn thầy rồi. Còn nói dại, nếu cháu vắn số, chẳng qua cũng tại ý trời.”

Thầy Mạnh cũng cười cầu tài.

“Ông nói như vậy thì tôi yên tâm rồi. Nhưng ông tin tôi đi dù tài hèn sức mọn, tôi cũng sẽ xả thân vì cảm tình của ông và cô Cúc đây. Không những phải cứu cậu nhà cho bằng được mà còn không để cho con yêu nữ đó sống mà đi đầu thai nữa.”

Ông Giám đứng dậy cúi đầu, chắp tay xá xá thầy Mạnh, nói:

“Dạ, được như vậy chúng tôi xin qui y dưới chân Tổ nghiệp suốt đời, lo lắng cho môn phái.”

Thầy Mạnh mừng rỡ.

“Cứ như thế được rồi. Để khỏi phiền tới ông và cô Cúc đây sáng sớm mai tôi đónxe Taxi tới nhàôngcũng được.”

Cúc lụp chụp nói:

“Dà… dạ… đâu có được thầy. Hay là để sáng mai, con tới đây cùng đi với thầy tới nhà anh con, vì thầy đâu có biết nhà anh ấy.”

Thầy Mạnh đồng ý ngay.

“Như vậy cũng được, bây giờ tôi phải ra chợ mua ít đồ cúng tế và tối nay luyện phép đặng ngày mai sử dụng chứ.”

Cả Cúc và ông Giám cùng đứng dậy, cáo từ ra về. Thầy Mạnh đưa hai người qua khỏi khu đất nghĩa địa mới trở lại Trước khi chia tay, Cúc ghề sát tai thầy mạnh nói nho nhỏ:

“Tối nay đi làm về con muốn ghé thầy, có nhiều chuyện phải nói lắm, gặp thầy ở đâu tiện?”

“Thì eô tới nhà tôi đi.”.

“Vô xóm tối quá, con sợ không dám đâu.”

Thầy Mạnh ngần ngừ một lúc, nói:

“Nêú vậy tôi chờ cô ở quán cà phê cạnh chợ Thi Nghè đi mấy giờ?”

“Để con nghĩ làm một bữa tới sơln sớm cũng được, khoảng tám giờ tối đi.”

“Như vậy được rồi.”

Nói xong ông mới chợt nghĩ ra, nếu cô ta nghỉ làm một bứa, tới đây sơm sớnl một chút thì còn sợ tội cái gì nữa mà mình phải ra mãi tận chợ Thị Nghè đón chứ.

Nhưng đã nói rồi, ông không muốn nói lại nữa. Bỗng ông nhớ tới ánh mắt eủa Cúc lúc nãy, bất giác mỉm cười khoái trí, lòng lânglâng. Ông có cả thẩy bốn bà vợ, nhưng có bà nào trắng trẻo, đầy đặn được như Cúc đâu… Khi hai người đi rồi, thầy Mạnh trở về lấy xấp tiền ra đếm, ông muốn nín thở vì từ ngày làm thầy tới giờ, chưa bao giờ được cầm số tiền lớn như thế này. Số tiền này không phải như ông nghĩ, có thể sửa mái tôn mà còn có thể mua luôn căn nhà nhưthếnày nứa cũng được. Trong đầu ông bao nhiêu thứ phải thanh toán không còn là mối bận tâm nữa. Ông cất tiền xong, thủng thẳng ra chợ mua ít đồ cúng tế và một ông phật bằng nanh heo thực lớn, sửa soạn cho ngày mai.

Bạn đang đọc truyện Tình ma tại nguồn: https://truyendu.com/tinh-ma/

Trời đã về chiều, thầy Mạnh cũng đã sửa soạn xong mọi thứ cần dùng cho ngày mai. Ông biết là tối nay ra chợ gặp Cúc sẽ không còn thì giờ luyện phép nữa, bởi vậy ông đấ làm hết sức cho xong trước khi ra chợ đón Cúc. Mấy hôm nay trời thực oi ả, những áng mây đen bay thực thấp mà không thế nào mưa được, làm cho không khí ngộp ngạt hơn. Ông ngồi trong nhà nhìn ra sân, ngôi mộ của thân phụ ông được ông Thượng Sư Trưởng Môn cho chôn ngay trong sân trước cửa nhà, làm cho khu đất này trở nên thánh địa của môn phái. Thân phụ ông là Trưởng Môn đời thứ 17, rồi truyền chức Trưởng Môn cho Thượng Sư San là Trưởng Môn đời thứ 18. Hồi đó ông còn nhỏ không biết gì nhiều, nhưng cũng nhớ trướe khi chết, cha ông có trăn trối trăm sự phải nhờ tới Thượng Sư San, cũng là sư phụ ông và anh ông nữa.

Sau này ông thắc mắc, không hiểu tại sao cha ông lại không truyền chức cho anh ông mà lại truyền chức cho người ngoài. Mặc dù ông Thượng Sư Trưởng Môn hiện tại rất tốt với ông, nhưng nhiều khi cũng rết khắt khe, nhất là cái vụ trai gái của ông làm ôngthượng Sư Trưởng Môn không hài lòng và hay cằn nhằn hoài. Nhưng ông tự nghĩ, môn phái có bùa yêu, ngải nói để làm gì chứ. Không để mê hoặc đàn bà con gái thì để làm cái gì nữa, như vậy các đệ tử đã dầy công luyện tập được, lại không cho sài sao. Cũng vì vậy mặc dù cho ông Trượng Sư Trưởng Môn có cằn nhằn nhiều lần, ông vẫn lén lút dùng như thường.

Tối nay gặp Cúc nhất định phải làm cho con nhỏ này mê một bữa. Vừa tiện vừa lợi, nếu không có Cúc làm sao có cái môl ông nhà giàu này mà có tiền trấn giứ thánh địa cơ chứ, nếu tổ nghiệp ở trên trời có linh thiêng cũng phù hộ ông lấy Cúc chứ có tội lỗi gì đâu. Qui luật của man phái là cấm không được pháhạnh phúc gia cang của người khác, chứ đâu có cấm tán gái chưa chồng, và hơn nữa cũng chẳng có cái điều nào cấm lấy nhiều vợ, hoặc có nhiều nhân tình cả. Ông đã có bốn bà vợ, dù có thêm một mạng nữa cũng có sao đâu.

Bất giác ông thọc tay vô túi, mân mê chai dầu thơm tình yêu, mỉm cười một mình.

Chẳng mấy ehốc đã gần tới giờ hẹn với Cúc. Thầy Mạnh với cái nón dạ, đội lên đầu, thủng thẳng thả bộ ra chợ Thị Nghè. Vừa tới quán cà phê chỗ hẹn, ông ngạc nhiên thấy Cúc đã ngồi đó từ hồi nào rồi. Nàng thấy ông vội vàng trả tiền cà phê, vồn vã nắm tay ông kéo ra ngoài, kêu xe Taxi lên Saigon ngay.

Cúc nói:

“Con muốn kiến chỗ thanh tịnh nói ehuyện với thầy cho dễ dàng một chút, ngoài đường, ngoài xá khó lòng, người ta dòm ngó kỳ cực lắm.”

“Cô Cúe muốn đi đâu?”

“Con định mời thầy về nhà con.”

“Ở đâu lặng.”

“Thưa thầy, nói là nhà chứthực. La đây chỉ là một căn phòng con mướn từhồi nào tới giờ, ở trong một dãy nhà cạnh bến xe, gần Chợ Bến Thành.”

“Bộ cô Cúc ở ngay đó à?”

“Dạ”

Cúc nói dối ngọt sớt, thực ra nàng chĩ mới mướn căn phòng này trưa nay. Cúc đã dặn ông quản lý là nếu có ai hỏi, cứ nói nàng ở đây cả nãm rồi. Cúc cũng đã giúi vô tay ông mấy trăm bạc eho vụ. Này. Lẽ dĩ nhiên lão già bỗng dưng được tiền làm gì không khoái.

Nàng đã có cả một chương trình hành động ngoạn mục, chắc ehắn phen này phải đoạt ít nhất một phần gia tài nhà tỷ phú lừng danh Saigon này. Nếu không muốn nói là có thể ắm trọn gia sản kếch sù kia không chừng. Đưa thầy Mạnh lên phòng, nàng đóng cửa lại cẩn thận, nói:

“Nhà con chật hẹp, thầy đừng chê nhé.”

“Bộ cô Cúc ở cái phòng nhỏ này thôi à?”

“Dạ”

“Rồi ăn uống ở đâu?”

“Thưa con ãn đầu đường xó chợ, chứ có một mình, bếp nước gì cho mệt.”

Thầy Mạnh ngồi xuống giường, ông nhìn quanh và có cảm tưởng như đây là phòng ngử ở khách Bạn chứ không phải là nhà một cô vũ nứ được. Cúc ngồi xuống bên cạnh ông, nàng vừa ngửi thấy mùi thơm quen quen, Cúc biết ngay là cái gì rồi, như vậy càng hay, màn kịch này khỏi phải rào đón lâu lắc nữa.

Thầy Mạnh làm bộ đập nhẹ vô vai Cúc nói:

“Sống thế này khoẻ quá rồi còn gì nứa mà than.”

Cúc biết thầy Mạnh đang thử bùa phép, nàng còn lạ gì sức dầu thơnl ái tình, niệm chú, đập nhẹ vô mình nạn nhân là có chuyện ngay. Nàng nắm lấy tay thầy Mạnh, chớp mắt lia lịa như chlu phép, ngả đầu vô vai thầy ngay.

“Cúc định đưa tôi lên đây nói chuyện gì đó.”

Cái chuyện mà Cúc đinh nói không phải bàng miệng. Nàng muốn có một đứa con ngay trong khoảng thời gian này. Bốn bà vợ thầy Mạnh, bà nào cũng có ba bốn đứa con, như vậy thì giống thầy tốt quá rồi còn gì, nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám làm gì được như vậy. Một điều thích thú nhất là Cúc còn biết máu thầy Mạnh và máu nhà tỷ phú Giám cùng một loại nứa mới tuyệt vời. Có trời mới khám phá ra âm mưu của nàng.

Bây giờ chỉ còn cách nào dụ cho thầy Mạnh cứu công tử giàu cho khoẻ mạnh. Bắt nhốt con ma Xuân Nhi lại, khi nàng gần sanh đẻ thì cho công tử giàu về với ông bà sớm chừng nào hay chừng đó. Nhứng chuyện này ai Cúc không giám chắc, chứ thầy Mạnh mà ra tay có trời mới cản nổi.

“Thầy à…”

Vừa nói Cúc vừa rà một tay lên ngưc thầy Mạnh.

“Cúc muốn nói cái gì?”

“Cúc muốn thầy giúp ông anh Cúc bắt con ma Xuân Nhi nhốt lại đừng cho nó lộng hành được không hả thầy?”

Thầy Mạnh nắm lấy tay Cúc, thì thào:

“Nhất định là phải nhốt con yêu nứ đó lại rồi, đâu có để nó lộng hành như vậy được.”

“Thầy tử tế với Cúc quá hà, Cúc phải đền ơn thầy cái gì đây?”

Bộ ngực núi lửa cửa Cúc đã ép sát mình thầy Mạnh, hơi thở nàng rồn rập. Thầy Mạnh còn thấy nàng run rẩy và đùi nàng cũng đã gác cả lên chân thầy rồi. Thầy không ngờ chai dầu thơnl này mới luyện mà có công hiệu mạnh ghê hồn như vậy. Thầy nghĩ có lẽ Cúc yếu bóng vía nên bùa vô thựe mau. Tuy nhiên phải để thử lại, nếu có trục trặc gì mất mặt thầy bà hết.

Thầy Mạnh làm bộ để một tay lên đùi Cúc, làm như vô tình rồi một lúc lâu không thấy nàng nói năng gì mới giám xoa nhè nhẹ lần mò lên trên. Khi tay thầy đã để trên bụng nàng rồi, thầy hơi cúi xuống nhìn xâu vô mắt Cúc, hai con ngươi nàng đờ đẫn. Muốn cho chắc ăn, thầy niệm chú một lần nữa, thổi nhè nhẹ vô mặt nàng, Lần này quả thực Cúc hơi rùng mình, ưỡn hẳn người lên. Thầy Mạnh.

Mạnh dạn thọc hẳn bàn tay qua lưng quần nàng. Cúc rên lên: “Thầy ơi…”

Cả hai cùng ngả xuống giường, quần áo rơi rớt xuống đất thật gọn gàng. Bóng tối tràn đầy căn phòng, Cúc không ngờ Thầy Mạnh trông ốm yếu mà lại khoẻ như vậy, chẳngbù với nhà tỷ phú Giám đêm qưa chĩ làm nàng run rẩy lên rồi ông ta bỏ cuộc. Bây giờ Cúc đã căng cứng da thịt, bủn rủn chân tay, thần trí quay euồng, thân thể vặn vẹo mà thầy Mạnh vẫn hùng hục như trâu điên mới ghê hồn.

Nàng không còn rên rỉ được nứa, miệng há hốc ra, mắt nhắm nghiền, hơi thở rồn rập, có lúc như muốn đứt hơi, và sau cùng đã lim đi trong giấc ngủ đầy hoan lạc…

Mới đây mà đã hơn sáu tháng rồi. Cúc có bầu ngay hôm đó, nhưngkhôngbiết con của ai. Dĩ nhiên thầy Mạnh chiếm nhiều ưu thế hơn nhà tỷ phú Giám rồi, nhưng bây giờ Cúc đươngnhiên trởthành vợbé ônggiám, sống công khai trong gia đình ôngvà thầy Mạnh không bao giờ dám hé răng đã ăn nằm với nàng.

Con ma Xuân Nhi đãbị thầy Mạnh bắt nhốt ngay sáng hôm đó và hiện nay còn nằm trong cái hũ dưới gầm bàn thờ giàu đã thực eự khoẻ hẳn, bắt đầu lại la cà hết vũ trường này tới vũ trường khác. Sau một trận đau liệt giường chiếu, thập tử nhết sinh, nay đã lấy được phong độ và chứng nào lại tật ấy, không thế nào chừa được. Với giàu chỉ có gái và gái, gái lu bù…

Còn Đỗ Nga đã cho thằng Tú ra rìa, nàng được Cúc ngầm cho biết sư phụ của thằng Tú là thầy Mạnh ở ngay cuối hẻm nhà Đỗ Nga. Lẽ dĩ nhiên Nga đã mò tới và thầy Mạnh đâu có để nàng yên, nhất là lại được Cúc điểm chỉ đủ điều nên thầy Mạnh càng dễ dàng tán tĩnh. Đây eũng là cái bẫy của Cúc để thầy dang nàng ra, đồng thời nàng vẫn sỏ mũi được ông thầy bùa dại gái này.

Bước thứ nhì là công tử giàu, Tổng Giám Đốc đại công ty của nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám phải chết, điều này chĩ có thầy Mạnh làm được và như thế khi con Cúc sinh ra, tài sản của ông Giám mới lọt hết vô tay nàng được. Cúc đã cho thầy Mạnh thật nhiều tiền, mới có sáu tháng mà ông ta đã phá căn nhà cũ bằng ván thùng và tôn rỉ để cất lại nhà lợp ngói, xây tường gạch đàng hoàng. Sáng này nàng tới nhà ông với một số tiền thực lớn, tiền này là để mua cả hồn lẫn xác ông thầy bùa dâm dục vô độ này.

Thấy Cúc tới, thầy Mạnh mừng ra mặt, nàng là thần tài của ông. Bây giờ thầy Mạnh không còn lo gì tới thâu nhận học trò hoặc huấn luyện ba thằng học trò thành võ sĩ lên đài kiếm cơn mưa. Chĩ một mình Cúc là ông đã kiếm tiền hàng ngàn lần hơn ông Thượng Sư Trưởng Môn rồi, còn cần gì ai nữa.

Cúc bước vô nhà hỏi:

“Hôm nay sao không có ai ở nhà vậy thầy?”

Thầy Mạnh cười hì hì.

“Mấy mụ nhà tôi kéo nhau qua hàng xóm đậu chến hết rồi, chỉ có mấy quân tứ sắc dụ dỗ được mấy mụ đó thôi”

Nói xong ông nhìn xuống bựng Cúc mỉm cười:

“Cái thai cũng lớn đại rồi héng.”

Cúc liếc ông thực tình.

“Cũng nhờ thầy giúp đỡ thôi.”

Thầy Mạnh liếc trước trông sau không có ai, ông để tay lên bụng Cúc xoa xoa, thấy nàng không nói gì, ông cười cười, rà bàn tay xuống dưới bóp nhẹ phần thịt u lên, Cúc la nho nhỏ:

“Coi chừng có ai thấy là mất mặt hết chơn đó.”

Thầy Mạnh dụ:

“Lâu lắm rồi, từ ngày hôm đó tới nay phải không?”

Cúc thấy đứng chơ vơ glữa nhà không tiện, nàng vén màn ngăn bàn thờ tổvới phòng khách chui vô trong, thầy Mạnh biết ý theo liền, chỗ này thực kín đáo mà không ai ngờ nữa. Nếu có người, ở trong nhìn ra thấy hết, nhưng ngoài nhìn vô tối om om, hơn nữa thầy vẫn luyện phép cho bùa thân chủ ở chỗ này, dẫu có người thấy thầy và Cúc ở trong đó cũng không nói gì được.

“Hôn nay Cúc tới đây tính nhờ thầy một chuyện.”

“Cúc muốn gì lại không được chứ.”

Vừa nói ôngvừa rà tay lên bộ ngực nung núc cửa Cúc. Bình thường ngực nàng đã lớn, nay có bầu còn căng ra, Cúc phải nịt bớt lại sợ thiên hạ để ý. Thầy Mạnh đã cởi nịt áo làm bộ ngực nàng bật tung ra, ông vén áo bầu của nàng lên, ngẩn ngơ một lúc rồi không chiu nổi nữa, vục mặt xuống đó. Cúc ôm lấy đầu ông thì thầm:

“Anh có biết thàng giàu bây giờ hỗn láo với em kinh khủng lắm không.”

Thầy Mạnh ậm ừ trong vòng tay Cúc, nàng nói nho “Nếu anh không trừ thằng này đi cho em, chắc mẹ con em khó sống với nó, hơn nữa cũng vì nó tiền bạc hồi.

Này eo hẹp lắm, em và đứa con ưày của anh có ra đời mẹ tròn con vuông cũng chẳng có khá gì đâu.

Nghe nói tới đây, thầy Mạnh ngửngmặt lên, thở hồng hộc, trợn mắt hỏi:

“Nó giám hỗn láo như vậy sao?”

“Anh còn phải hỏi, y là Tổng Giám Đốc mà.”

“Em muốn anh thả con ma Xuân Nhi này ra không?”

Cúc cuống lên.

“Ấy, ấy không được đâu anh ơi, thả nó ra mình đâu có điều khiển được nó mà bảo nó hại” người này tha người kia. Tốt nhất là anh cứ nhốt nó ở đấy, mình còn nhiều cách khác phải không anh?”

Thầy Mạnh hơi trầm ngâm. Cúc thấy vậy đứng sát hơn vô người ông, nàng vòng cả hai tay ôm lấy tấm thân cứng như thép nguội này. Thầy Mạnh nói:

“Mình có mớ ngải Ma Lai, trồng bên kia Thủ Thiêm, bao giờ thì em cần.”

“Càng sớm càng tốt anh à.”

“Vậy tụi mình lấy ghe qua đó anh bứt ít củ đem về cho em ngay.”

Cúc mừng rỡ theo thầy Mạnh đi ngay. Chiếc ghe cội ngay sau nhà nên eả hai chỉ mất ít phút là đã chèo ra tới sông Saigon và băng qua Thủ Thiêm. Cúc thắc mắc hỏi.

“Tại sao ngải không trồng tại nhà mà lại trồng đâu xa.

Quá vậy hở anh? “~ ~

Thầy Mạnh cười hì hì.

“Trồng ở nhà để ông Thượng Sư Trưởng Môn thấy.

Cạo đầu hay sao.”

“Tại sao Thượng Sư Trưởngmôn lại không cho trồng thứ ngải đó hả anh?”

“Ông thầy anh bây giờ ăn ehay trường, nên ghét cay ghét đắng đứa nào nuôi ngải độc hại người.”

Cúc chợt hiểu, thì ra thầy Mạnh phái lén lút trồng loại ngải này ở xa vì lý do đó. Ghe đã đi xâu vô một con lạch thực nhỏ, tới khúc lạch cây eôl um tùm, thầy Mạnh chèo ghe vô bờ, cột dưới một gốc Bần thực lớn, Cúc hỏi:

“Bộ anh trồng ngải ở đây à?”

Thầy Mạnh cười hì hì: ”

“Không, còn phải đi tới mé ruộng phía trong kia nữa mới tới. Nhưng ở đó lâu lâu có người đi ngang, còn đây chẳng có ai mò tới bao giờ.”

Nói tới đây thầy Mạnh đã ngồi xuống bên Cúc rồi, nàng hiểu ngay ông muốn gì, Cúc nói nho nhỏ:

“Anh coi chừng cái thai cửa em không có khoẻ đâu nhé.”

Thầy Mạnh cười hì hì.

“Nếu có gì anh đền cái khác lo gì.”

Cúc đập nhẹ vô vai thầy, la nho nho:

“Anh chỉ được cái đó thôi…”

Nàng vừa nói dứt câu, thầy Mạnh đã hôn đầây ắp miệng Cúc rồi. Bàn tay ông luồn qua cạp quần nàng ngay. Cúc run lên liền, hồi này có bầu nàng thật dễ ướt át… Cúc nhìn lên ngọn cây, gió thổi những chiéc lá rung rinh, ánh nắng phản chiếu lấp lánh. Vài con chim truyền từ cành nọ sang cành kia, kêu ríu rít. Không khí nơi đây trong lành quá, nàngtừtừnhắm mắt lại. Chiếc ghe chòng chành. Cúc bắt đầu thấy mệt mỏi, lưng nàng hơi đau.

Không hiểu vì có bầu hay vì nằm trên sàn thuyền cứng ngắc không quen. Cúc nói nho nhỏ.

“Anh à, thôi đi, em khống được khoẻ đâu.”

Thầy Mạnh không trả lời, hai mắt ông nhắm nghiền, thân thẩnhấp nhô, Cúc chưa kịp nói thêm, ông đã rít lên. Da gà nổi khắp nơi, ông rùng mình liên tiếp rồi khủyu xuống. Cúc hoảng hồn sợ ông đè lên cái bầu của nàng, lật ông qua một bên, ngồi dậy. Nàng tinh nghịch lấy chân đạp ông lăn xuống lạch.

Thầy Mạnh rớt xuống lạeh làm nước bắn tung toé. Cúc thích chí cười như nắc nẻ, nàng cúi xuống lạch, nói:

“Anh tắm đi rồi về kẻo trễ, em không ở đây lâu được đâu thầy Mạnh cười hì hì, ông uốn mình, bơi ra giứa lòng lạnh, vừa kỳ cọ vừa la lớn:

“Nước ở đây mát quá Cúc ơi, xuống đây tắm với anh đi.”

“Thôi về đi anh ơi, ông Giám hôm nay hẹn em đi ăn cơm với thằng giàu đó, trễ không được đâu.”

Thầy Mạnh bơi trở về ghe ngay, ông bám hai tay vô mạn ghe leo lên, lấy cái áo thung lau mình mẩy, mặc quần áo vô rồi đẩy ghe ra liền, ông nhìn Cúc mỉm cười:

“Tắm một eái đã ghê đi. Bao giờ em sanh xong, khoẻ mạnh, chúng mình ra đây tắm một mách đã lắm đó.”

Cúc nhìn ông hí hửng như một đứa trẻ, mỉm cười, nàng thấy hơn bao giờ hết, phải đốc ông làm xong việc cho mình.

“Anh Mạnh à, mình đi lấy ngải Ma Lai rồi về em phải làm sao?”

“Thường thường thì anh phải tán thành bột, trộn với một ehút cứt gà sáp, phơi khô là dùng được.”

“Như vậy hôm nay làm sao em mang về được.”

“Được chứ, nếu hôm nay em muốn thằng giàu theo ông bà liền thì dễ thôi, cứ cho nó ăn một miếng ngải cố quẹt chút cứt gà sáp vô là trong vòng ba phút thôi, nó sẽ đái ra máu chết tức thì. Có trời mới cứu được.”

Cúc lắc đầu quầy quậy:

“Trời ơi, như vậy đâư có được anh ơi, giết nó cái kiểu ấy ở tù không có ngày ra à.”

Thầy Mạnh nhìn Cúc, hỏi:

“Vậy em muốn nó chết từ từ à?”

Cúc gật đầu.

“Dạ, mình làm sao kín đáo một chút, hơn nữa em muốn nó chết lúc em sanh xong vài tháng, khoẻ khoẻ một chút.”

“Em cũng còn khoảng ba tháng nữa mới sanh chứ gì, như vậy lại càng dễ nữa. Hôm nay em cứ mang mớ ngải này về, đâm nhỏ, chắt lấy nước, cho nó uống một lần thôi.

Rồi sau ba mươi sáu ngày, em lấy ít cứt gà sáp, phơi khô, tán nhỏ cho nó uống là đủ một trãm ngày nó đái ra máu mà chết, không ai biết đó vào đâu.”

Cúc mừng rở, nàng không ngờ thầy Mạnh lại còn có thể làm những điều ngoài sức tưởng tượng của mình nữa. Như thê là hôm nay mang mớ ngảt này về, kể như mạng thằng giàu trong tay nàng rồi. Có lẽ sự lui tới với thầy Mạnh cũng không cần thiết lắm nữa, rãn ra từ từ là vừa rồi, nếu không mai mốt này ổng thấy mình gìâu rồi, đeo theo, coi chừng ông Giám biết, lại khổ cả đời thôi. Cúc làm bộ bắt qua chuyện Đỗ Nga, hỏi:

“Mấy bứa nay con nhỏ Đỗ Nga có ghé anh không?”

Thầy Mạnh cười hí hí:

“Con nhỏ dễ thương thật, lại khéo chiều nữa. Bây giờ anh bắt đầu mê vũ nứ rồi đó.”

Cúc mỉm cười:

“Nếu vậy để em giới thiệu cho anh vài cô nữa, chịu không?” ”

Thầy Mạnh cười hành hạch, chĩ tay vô mé ruộng hoang trước mặt nói:

“Ngải Ma Lai của anh trồng ở đó.”

Chỉ một lúc sau, ghe tắp vô bờ. Thầy Mạnh cột ghe, nhảy lên nhổ một mớ ngải, rửa sạch trao cho Cúe. Cầm nhưng cây ngủi, Cúc thấy nó chẳng khác gì cây rau má cả, duy có điều cây nào cây đó cũng có củ ở dưới gốc, nàng hỏi:

“Bây nhiêu có đủ cho thàng giàu uống không anh?

Thầy Mạnh trợn mắt.

“Ngần đồ ngải, em có thể giết được mười mạng chứ không ít đâu. Em chỉ eần đâm nhỏ chừng nửa củ ngải là đời nó tiêu rồi, đâu có phải uống như uống la ve đâu.”

Ghe đi suôi giòng nước thực mau, chẳmg mấy chốc đã tới nhà. Thầy Mạnh vô bàn thờ tổ thắp ba nén nhang, thầy vẫn có thói quen làm như vậy mỗi khi đi đâu trở về nhà. Cúc vén màn chui vô trong đứng cạnh thầy Mạnh. Nàng dúi vô tay thầy mớ giấy bạc. Thầy Mạnh nhìn nàng mỉm cười, bỗng thầy nhớ ra còn có gói cứt gà sáp tán nhỏ để dưới bàn thờ ông Tà đã lâu, chưa dùng, thầy lấy ra trao cho Cúc:

“May quá, còn ít cứtâ gà sáp đây, em có thể cho thằng giàu uống lúc nào cung đượe. Nhưng phải nhớ một điều, nếu cho uống trước ba mươi sáu ngày, thàng nhỏ sẽ đái ra máu chết cấp kỳ trong vòng ba phút thôi. Còn như muốn nó chết từ từ em phải đợi trên ba mươi sáu ngày hãy cho nó uống, nhưvậy không ai khám phá nổi là mình hại nó.”

Cúc mừng rỡ bỏ gói cứt gà sáp vô bóp. Nàng nói:

“Thôi, bây giờ em phải về, sợ trễ.”

Thầy Mạnh gật đầu.

“Ừ em về đi, khi nào rảnh lại tới chơi. Có gì cứ cho anh hay.”

Cúc đi rồi, thầy Mạnh thấy tự nhiên nhà trống trải quá óng không hiểu sao cứ mỗi lần nàng tới là lòng ông lại rộn lên. Từ ngày Cúc mang ông giàu tới đây, cuộc đời ông xáo trộn thấy rõ, từ nhà cửa cho tới nếp sống hàng ngày đều thay đổi. Xưu kia, cứ tối tối, học trò đầy sân, đứa tập quyền, đứa luyện côngđểsửa soạn lên đài. Nay chúng tới múa may mấy cái, rồi cùng nhau xúm vô coi cải lương trên chiếc truyền hình ông mới mua, bà con lốì xóm cũng tới thực đông, vòng trong, vòng ngoài, ngồi coi ké. Tự nhiên võ đường của ôngtrởthành rạp hát coi truyền hình miễn phí. Và thói quen luyện dăm ba câu chú mỗi đêm tự nhiên thời gian đó đổi thành xếp chỗ ngồi cho bà con tới coi truyền hình.

Thầy Mạnh biết chắc, tình”trạng này sẽ làm. Cho ông Thượngsưtrưởngmôn nổi giận. Ôngphải nghĩ cách làm sao cho ổn thỏa và dù cho Thượng Sư Trưởng Môn có bỏ đi, hoặe khai trừ ông ra khỏi môn phái, ông vẫn còn đủ quyền lực giữ vững địa vị của mình.

Phần trước Đọc tiếp
Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Thông tin truyện
Tên truyện Tình ma
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Truyện ma
Ngày cập nhật 09/12/2018 10:41 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ngủ với các quý bà
Phần 8 Vân ngã người ra giường hổn hển, vẻ mặt giãn ra đầy thỏa mãn. Chị cũng nên học cách nghe lời đàn ông khi lên giường, nói thiệt với chị, em nể chị lắm trước giờ em mới cho chị cầm trịch. Theo nguyên tắc của em, đàn bà chỉ là đồ chơi của đàn ông, để đàn ông đụ thôi. Hắn nói vậy nhưng thâm tâm hắn cũng thừa hiểu lúc này hắn và Vân, ai là trò chơi của ai. Đúng rồi, chị cũng thích được đụ thế lắm, như thế mới đúng là đụ chứ. Trước nay người ta nói đàn ông đụ đàn bà chớ có bao giờ nghe thấy đàn bà đụ đàn ông đâu. Từ giờ em cứ làm chị như khi nãy, muốn kiểu nào rồi cũng được hết. Thế mà khi nãy chị chửi em ghê thế. Chị xin lỗi, đấy là chị sợ quá thôi. Em như cưỡng dâm chị vậy đó, từ rày thích gì thì từ tốn với chị nghen em. Tuần nằm nghỉ bên cạnh Vân một lúc rồi hắn mới vào đề chính đêm nay hắn muốn. Này chị...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ máy bay Truyện sex hay Truyện sex mạnh Truyện sex nặng
Bị anh hàng xóm sàm sỡ
Mình là nữ sinh năm 1993, do bản tính dâm đãng nên biết được một số web phim sex và truyendu.com. Đọc được một vài câu chuyện của các bạn, nay mình cũng tự chia sẻ câu chuyện của mình. Vì là theo những gì mình nhớ nên có thể hơi lan man một tí, mong các bạn thông cảm. Lúc còn nhỏ, mình hay chơi với những đứa cùng xóm, có đứa lớn tuổi hơn, mình thì xinh xắn nên hay được mấy anh lớn hơn vài tuổi để ý và chơi cùng, hồi nhỏ hay chơi trò gia đình, nấu ăn, hay diễn đóng kịch vợ chồng, mình cùng một anh tên Thức, bố mẹ anh ấy hay đi làm, để anh ấy một mình ở nhà. Mình và anh Thức có chơi trò nấu ăn, xong rồi diễn vợ chồng, mình và anh ấy hôn nhau, hồi bé mình xem phim rất thích hôn nhau nên rủ anh ấy hôn, hôn thì tay anh ấy cứ mò xuống dưới vùng cấm địa, vì lúc đấy còn bé chưa có ngực đâu nên chỉ rờ chim, mình thì vì thích hôn nên mặc kệ, mà một phần là...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ hàng xóm Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân
Liếm lồn mấy em hàng xóm
Chuyện là như thế này. Có thể nhiều người nghe chuyện này có thể không tin nhưng nó là sự thật. Nhưng chính em trải qua, và đó là tuổi thơ của em. Lúc đó em khoảng 5,6 . Mấy bà đó lúc đó khoảng 11, 12, 13 tuổi. Mấy chị em chơi cũng vui lắm. Rồi một lát mấy bà đó kêu em chơi trò kiểu như vợ chồng ý. Em nghĩ chắc lúc nhỏ cũng có nhiều người chơi trò xây nhà là lấy gối mền dựng lên giả bộ làm nhà, trò này cũng vậy. Em với mấy bà ý xây xong nhà rồi 4 đứa vào trong cái nhà tự xây đó. Em cũng không biết là mấy bả tính trước hết rồi là: Mấy bả bắt đầu kêu em cởi quần các bả ra và bắc đầu kêu em liếm cái lồn của mấy bả, lúc đó em nghe cái mày...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ hàng xóm Truyện sex có thật Truyện sex liếm lồn Truyện sex móc lồn
Truyện sex
Truyện người lớn
Truyện hentai